Đi Tu Có Gì Mà Ăn?
GRATIA AUTEM DEI SUM ID QUOD SUM Khi về quê thăm nhà, ông bà tôi thường hay dúi tôi ít tiền và nói “Cháu cầm lấy để có tiền đi đường uống nước, đi tu thì có gì mà ăn” Tôi đến thăm nhà bác, bác bắt cho tôi con gà rồi chèn mấy chữ “Đem về nhà làm thịt, luộc lên ăn tẩm bổ, đi tu dòng làm gì có đồ bổ mà ăn” Đến chơi nhà các dì, dì cũng dúi cho tôi mấy đồng và kèm theo “Đây, dì cho cái này, có cần mua cái gì thì có đồng mà tiêu” Rồi tới ngày đi Thành phố, má tôi cũng có đủ cách để nhét chỗ này, dúi chỗ kia cho tôi ít tiền. Tiền nước ngoài ai cho má, má nói là quà má cho Cu Mấm; tiền do ba má làm ra thì má nói cầm lấy lỡ có lúc cần. Đôi khi tôi từ chối không nhận, thì ba tôi thường tiếp lời “với ba má mấy triệu có là gì đâu con, cầm đi rồi có lúc cần mà xài, đi tu làm gì ra tiền đâu”. Thỉnh thoảng tôi cho tiền cháu tôi, chị tôi vang giọng “cậu Vương đi tu, có làm ra tiền đâu mà lấy của cậu” Đi tu, chắc là chẳng có gì!? Hoặc như tôi thường tự nói “ Tôi đi tu, tôi mất nhiều thứ lắm !”. Tôi