Đi Và Yêu 🧡
Tôi chỉ có một cuộc đời, nhưng đôi lúc lại chẳng biết làm gì với nó.
Sẽ ra sao vì cuộc đời là hữu hạn, và tôi biết chắc chắn nó sẽ kết thúc. Cuộc đời sẽ không vì tôi không muốn bước mà cho phép tôi dừng lại. Vì kể cả tôi không thể bước thì cuộc đời vẫn cáng tôi tiến dần đến điểm mà đời tôi sẽ kết thúc theo lẽ tự nhiên, từng ngày, từng giờ.
Tôi đã đi vào con đường một chiều và chỉ có thể đi tiếp cho đến cuối chứ không có chiều ngược lại, cũng không thể dừng lại. Có thể hình dung con đường đó như một băng chuyền, tôi chảy theo băng chuyền đó đến khi Người nhấc tôi ra khỏi đó để thuộc về Người.
Nếu cuộc đời là hữu hạn thì chắc chắn tôi chẳng muốn "đi xe", quá nhanh để tới đích, Tôi sẽ muốn đi bộ hơn, chậm hơn nhưng sẽ có nhiều thời gian để nghìn ngắm và lựa chọn những điều đẹp đẽ khiến tôi không bao giờ phải hối tiếc khi nghĩ về mình.
Và vì tôi chẳng biết khi nào mình được Người đem đi, nên chắc chắn tôi không muốn dùng thời gian quá nhiều để cảm nhận gì khác ngoài yêu thương nơi tự bản thân và người khác.
Khi tôi gặp Người, tôi muốn đó là một nụ cười xứng hợp với yêu thương nơi Người. Nhưng Người nói đúng, điều tôi muốn tôi lại không làm, còn điều tôi không muốn tôi lại cứ làm, thỉnh thoảng đó là vấn đề lớn. Nhưng tôi hiểu, xét cho cùng, nếu yêu thương không phải là thứ lớn nhất trên trần gian này thì là gì!?
Thế nên tôi chỉ cần đi và yêu, dù là gì, cho đến khi Người đem tôi đi.
Comments
Post a Comment