ĐOẠN TUYỆT & LIÊN ĐỚI
ĐOẠN TUYỆT VÀ LIÊN ĐỚI
“Chính Anh Em Là Muối Cho Đời”
13 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Chính anh em là muối cho đời. Nhưng muối mà nhạt đi, thì lấy gì muối nó cho mặn lại ? Nó đã thành vô dụng, thì chỉ còn việc quăng ra ngoài cho người ta chà đạp thôi.
Việc nhập thể của Đức Ki-tô vừa là một tình liên đới đáng kinh ngạc nhất, vừa là một sự đoạn tuyệt mạnh mẽ nhất, mà con người không thể hình dung được: Liên đới, đến mặc lấy thân xác con người phàm tục chúng ta, mà khước từ địa - vị Ngôi Hai Thiên Chúa của người.
Và chính trong 2 bản tính, Đức Ki-tô đã sống sự “giằng co Vượt Qua” quan trọng đó. Người đã tự nguyện trung thành với Cha, với Lời chân thật và tình yêu của Cha là Đấng đã sai người, là kẻ mà người đã muốn đến để chia sẻ thân phận “có cùng”, kể cả sự chết!”
Sách tin mừng đã kết dệt những biến cố và những lời nói chứng tỏ sự đoạn tuyệt và tình liên đới của Đấng cứu thế. Từ việc dâng trẻ Giêsu vào đền thánh, đã là một cử chỉ liên đới với truyền thống tôn giáo của dân tộc. Và cụ già Symeon cũng tiên báo Trẻ này sẽ là dấu chứng của sự mâu thuẫn, của đoạn tuyệt.
12 tuổi, Giêsu đã đoạn-giao với gia đình, dù chỉ vào ngày, để “lo việc của Cha” (Lc 2,42). Giêsu đã tỏ lộ sự khác biệt của mình. Sứ vụ của người nhất thiết phải có những dứt bỏ, đoạn tuyệt. Giêsu không là của cha mẹ, cũng chẳng thuộc về xã hội.
Tường thuật về những cám dỗ của thầy Giêsu nơi sa mạc (Mt 4, 1-11; Lc 4, 1-13; Mc 1, 12-13) là một lược tóm trước những đoạn tuyệt quan trọng, trải dài theo dòng đời, cũng như trong sứ vụ.
Giêsu tới tuổi 30, đã từng liên đới chặt chẽ với công việc và đời sống của dân làng, nên lúc phải công khai tỏ lộ căn tính đích thực để làm chứng cho Cha. Sau bài giảng tại nguyện đường làng Nazareth, Giêsu đã không bùi ngùi khi phải cắt đứt liên hệ với quê hương, làng xóm.
Con đường sứ vụ, Giêsu đã được đánh dấu đều đặn bởi những lần “lui vào” để tránh đám đông, “lui vào” để tìm Cha. “Lui vào” để “đi nơi khác”
Lời Chúa GỌI luôn tạo ra một khoảng “trước” và “sau”. “Người gọi các ông, họ liền bỏ thuyền bè và cả cha mẹ để theo thầy”. Tuy giữ tình liên đới sâu sắc với con người, thầy Giêsu vẫn cảnh báo những ai theo người rằng họ cũng sẻ phải sống những cảnh “đoạn tuyệt”. Đoạn tuyệt với một số cách thế quản lý của cải vật chất. Đoạn tuyệt với những thành kiến: Đức Giêsu đã chấp nhận những xét đoán của người đương thời, khi chọn ngồi ăn với Lêvi, với những người thu thuế, và cả những người tội lỗi.
Câu chuyện về hành trình đoạn tuyệt của tôi với đời tu
Khi về quê thăm nhà, ông bà tôi thường hay dúi tôi ít tiền và nói “Cháu cầm lấy để có tiền điđường uống nước, đi tu thì có gì mà ăn”
Tôi đến thăm nhà bác, bác bắt cho tôi con gà rồi chèn mấy chữ “Đem về nhà làm thịt, luộc lên ăn tẩm bổ, đi tu dòng làm gì có đồ bổ mà ăn”
Đến chơi nhà các dì, dì cũng dúi cho tôi mấy đồng và kèm theo “Đây, dì cho cái này, có cần mua cái gì thì có đồng mà tiêu”
Rồi tới ngày đi Thành phố, má tôi cũng có đủ cách để nhét chỗ này, dúi chỗ kia cho tôi ít tiền. Tiền nước ngoài ai cho má, má nói là quà má cho Cu Mấm; tiền do ba má làm ra thì má nói cầm lấy lỡ có lúc cần. Đôi khi tôi từ chối không nhận, thì ba tôi thường tiếp lời “với ba má mấy triệu có là gì đâu con, cầm đi rồi có lúc cần mà xài, đi tu làm gì ra tiền đâu”.
Thỉnh thoảng tôi cho tiền cháu tôi, chị tôi vang giọng “cậu Vương đi tu, có làm ra tiền đâu mà lấy của cậu”
Đi tu, chắc là chẳng có gì!? Hoặc như tôi thường tự nói “Tôi đi tu, tôi mất nhiều thứ lắm!”. Tôi Đã Mất Nhiều đến thế nào?
· Mất dần tính cáu gắt, ý thức hơn về sự to tiếng và thiếu kiên nhẫn của tôi > để hành xử nhẹ nhàng.
· Mất dần đi những suy nghĩ tiêu cực, bám chặt vào những tổn thương trong quá khứ > để dần sống lạc quan hơn, yêu bản thân, nhìn lại những kinh nghiệm trong quá khứ như một lời tạ ơn và động lực để biến đổi bản thân.
· Mất dần đi tính ích kỷ, đặt mình làm trung tâm > để mỗi ngày nhìn ra tất cả là một ân ban, để hướng đến những mối tương quan lành mạnh.
· Mất dần đi tính chỉ nói về bản thân > để nói về những kinh nghiệm mà tôi được yêu, kinh nghiệm được tha thứ, kinh nghiệm được chữa lành và kinh nghiệm về tình yêu vô điều kiện mà Thiên Chúa dành cho tôi.
· Mất dần đi tính so sánh, ghen tị > để nhìn ra rất nhiều những món quà, tài năng mà tôi được trao ban. Mỗi ngày tôi biết nở nụ cười và cảm tạ ơn trên vì những món quà mà tôi được trao ban và chia sẻ bằng đời sống của tôi.
· Mất dần đi con người với những trải nghiệm đau thương trong quá khứ, suy nghĩ tự ti trong quá khứ > để chấp nhận con người thật, để sống đúng với cảm xúc.
· Mất dần đi tính vun vén cho bản thân > để học nhìn thấy, cảm nhận sự thiếu thốn, cần nâng đỡ và sẵn sàng chia sẻ - giúp đỡ.
· Và quan trọng nhất là tôi mất đi ý niệm về một Thiên Chúa là đấng trừng phạt khi tôi phạm lỗi > để rồi cảm nhận sâu sắc Thiên Chúa là một người bạn đồng hành, là Tình Yêu và chỉ cần 1 giây Ngài ngừng yêu, thì Ngài chẳng còn là Thiên Chúa.
“Mất và Buông” là 2 từ tóm gọn để nói về hành trình tu tập của bản thân tôi: “được tình yêu thanh lọc bản thân mình”.
Đi tu thì có gì mà ăn, đi tu dòng làm gì có đồ bổ mà ăn, đi tu làm gì ra tiền…phải chăng người đi tu luôn thiếu thốn? Đúng, người đi tu thiếu rất nhiều…vì người đi tu mất rất nhiều: người đi tu thiếu rất nhiều những tính cách, phải đoạn tuyệt để có một con tim biết yêu thương; người đi tu mất rất nhiều: mất tính ích kỷ, mất tính cáu gắt, mất suy nghĩ tiêu cực, mất tính so sánh – ghen tị, mất đi những kinh nghiệm đau thương, mất đi tính vun vén, mất đi nỗi sợ với Thiên Chúa.
tôi Có Mất hoặc Có Gì cũng là nhờ ơn Thiên Chúa (1 Cr 15, 10)
“Anh Em Là Muối Đất” Chứ Không Phải Là Đất Tốt, Để Trộn Vào Đất Xấu. “Anh Em Là Muối Đất” Chứ Không Phải Là Đất Tốt, Để Trộn Vào Đất Xấu
Để Phục Vụ Con Người Theo Cái Nhìn Của Thiên Chúa - Tất cả là con cái của Chúa.
Oct 02, 2023,
Nguyễn Lê Thế Vương, MSC
Comments
Post a Comment